Ngược dòng về rong rêu kỷ niệm, một ảo ảnh bâng khuâng áo trắng trong chiều, một đôi mắt ru hồn ngơ ngẩn, thoáng nhớ nào phai dấu bước mình đi.
Ảo vọng, mơ xa, hão huyền thực tại. Ta như con cá bơi giữa dòng đời, tìm một chốn rong rêu bờ bến cũ, đọng một giọt sầu nghiêng soi.
Một chút gì thực thực hư hư, mặn mòi thênh thang như Biển cả, chút an nhiên tĩnh lặng hồn người. Thi sĩ viết thành thơ thành nhạc, họa sĩ vẽ cho đời nét mơ, còn ta... ta khắc vào đời rong rêu kỷ niệm như một nhà điêu khắc vụng về, chỉ khoe được hình khối, không khắc được nét buồn trong đôi mắt của em - sầu vương lạnh lẽo, xoay theo muôn chiều, gió thổi hồn bay, đôi chân ngập ngừng rụng rời trong thoáng chốc.
Chiếc lá mùa Thu mong manh trong chiều gió, chiếc chong chóng ta cầm phủ dĩ vãng năm nào, những vòng tròn xoay như thôi miên người lạc bước. Ru mê một cõi bềnh bồng...
Em đến từ phương nào, áo trắng em mê một vùng sương khói, lạnh tê người ảo ảnh của ta ơi!
Đọc một entry của chia ly, ta thương một linh hồn sắp tắt, ngọn gió mong manh, lẻ một nhành héo úa, tàn phai sự sống con người.
Có những khi người ta chỉ sống và ăn quá khứ, gặm nhấm một hình hài trong quá vãng, cắn môi mình bật máu tưởng mùa sang
Ngày cuối tháng, những rong rêu ăn vào mạch máu trong huyết quản, ta thở vào đời chút hương mùa cuối, tạc vẽ một niềm thương.
Ta mang trong mình trọng bệnh, bệnh của tình yêu cuộc đời, bệnh của nhớ thương một người, ta nhận ra mình mang trong người căn bệnh tương tư khi soi mình trong chiếc cốc thủy tinh, thấy bóng một chàng Trương Chi và tiếng Sáo.
Ta ngâm nga cho đời chút ca từ của tĩnh tại, của những dư âm thổn thức, của những niềm hoài vọng khôn nguôi.
Ngược dòng về rong rêu quá khứ, hái một nụ hoa đời bé dại, buộc vào em một khúc hạ hồn, mong tà áo em đừng vướng bụi trần gian. Thủy sinh cực lạc, ngọn nến trong ta tha thiết cháy một đời.
Bốn mùa mộng mị, rực rỡ chốn trần ai, đi về phía khói sương, những rên xiết khổ đau làm lòng ta chùng lại. Xin người đừng rơi nước mắt.
Hãy ngẩng đầu đón nắng, xòe tay nhặt yêu thương, ta trao cho em một nụ hoa chớm nở.
Em hãy mỉm cười cho lòng ta yên...
Một mai ngược dòng , chợt mừng vui ngày ta gặp lại, đôi mắt không còn buồn, mùa thu đến sẽ mang về thương nhớ, chua cay ngọt đắng đã từng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét